-----------------------------------------------------
Kính thưa các bạn, Đạo Phật là một trong rất nhiều tôn giáo trên thế giới. Các tôn giáo nói chung, đều mang một màu sắc riêng biệt. Có đạo thì lấy hình những vị thần, lấy đó làm thước đo cho con người, làm tán cây che chở cho con người. Lại có đạo lấy những lời dạy từ kinh nghiệm của những người sáng lập, giáo huấn lại cho các môn đồ. Chung quy cũng chỉ muốn tốt cho con người, làm lành tránh ác, răn đe, thanh trừ tội ác của con người... Nhưng các tôn giáo khác vấp phải một quan điểm sai sót, đó là "Thần".
"Thần" là một hình tượng chung chung, không được chứng thực, như họ mang đầy sự vị tha, bác ái, trong sáng, và chính họ là tấm gương cho chính môn đồ của họ. Nhưng vô tình, môn đồ của họ lại sa vào một sự lạc lối khác, đó là mê tín. Mê tín đó là một thói xấu. Người mê tín tất nhiên cũng có cái tốt đó là họ sẽ tin vào một sự trừng phạt nào đó dành cho mình khi làm điều xấu, điều đó khiến điều xấu sẽ giảm đi, nhưng mặt khác nó vô tình đưa người mê tín đến một việc xấu khác, đó là sự tha thứ của vị Thần. Giả dụ như có một kẻ mê tín nào đó, tin vào sự tha thứ tội lỗi của Thần. Hắn liên tục phạm vào điều xấu, và sau đó hắn chỉ việc đi cầu xin sự tha thứ nơi vị Thần đó. Điều đó là sai.
Lại giả dụ: Vào một vài tháng hạn hán, người dân muốn được có mưa để cày cấy làm ăn, thì lại giết thịt trâu bò... để hiến tế cho vị Thần, thử hỏi có vị Thần nào lại khát máu như vậy không? Đòi hỏi môn đồ phải có tế vật mới giúp đỡ con người, nếu là như vậy thì vị Thần đó không đáng thờ phụng.
Lại giả dụ: Một người đi giết người xong, lãnh án tử hình, ngay lúc đó cầu nguyện vị Thần cứu giúp, vậy vị Thần đó có cứu giúp được không?
Do vậy khi tin vào một điều gì đó thiêng liêng, phải tin tưởng bằng trí tuệ của mình, phân biệt rõ ràng đâu đúng đâu sai, bởi vì khi làm điều gì xấu thì chỉ chính chúng ta nhận lấy hậu quả chứ chẳng có ai có đủ sức mạnh cứu vớt chúng ta được.
Phật đã dạy: "Không nên chỉ tin theo, mà còn phải thực hành". "Nghiệp quả là do chính chúng ta tự tạo". Vì vậy, không phải chỉ ngồi một chỗ lần chuỗi tụng Kinh là chúng ta đã trở thành Hiền nhân, mà đọc Kinh xem Kệ, là để ngẫm nghĩ điều mà Đức Thế Tôn chỉ dạy cho chúng sinh như thế nào mà thực hành theo, không nên chỉ biết tin tưởng mù quáng mà không hiểu thấu triệt lý lẽ trong Kinh, như thế đọc Kinh chẳng khác nào ví như một cái máy thu âm, chỉ biết thu và phát...
==================
Mong được các bạn ủng hộ.
Mong Phật Pháp mãi mãi trường tồn.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét